Tình yêu!
– Sao ?
– Đẹp !!!!!!!!!
Tuấn ngân lên, mắt không rời mà quét lên quét xuống vô số lần.
– Đẹp ! Cháu yêu cô !… À ý cháu là cô mặc bộ này đẹp lắm. Làm cháu cứ ngỡ như cô gái nào lạc tới đây vậy, đẹp hệt xẩy
Miệng mỉm cười mãn nguyện, cô ngồi xuống :
– Miệng cũng dẻo, dành để tán mấy cô gái mới lớn đi.
Tuấn ngồi cạnh mà suýt xoa mãi làm cô như lên mây. Từ 9 tuổi đến 90 tuổi, ai cũng thích được khen đẹp. Ngồi cạnh cô Tuấn giờ mới nhìn kĩ phía trên. Có lẽ ít mặc những đồ bộ như thế này hay sao mà cô quên chưa buộc cái dây trước ngực. Chiếc áo trên này mặc thì không mặc thêm đồ lót được nữa. Đủ mọi duyên cớ, đủ mọi trùng hợp mới khiến cho Tuấn được rửa mắt.
Một nửa hai quả đào sáng bóng lộ ra làm mắt nó cứ căng ra nhìn đến lúc mắt cay xè đi nó mới thu hồi thì lực. Cũng may nó không bị cô phát giác. Cô còn đang mải cười thỏa mãn trước nhưng lời tâng bốc của nó.
– Thôi. Xách cho cô cái thùng nước kia vào rồi về đi. Cô đóng cửa nghỉ chút.
– Dạ
Lúc quay ra, Tuấn chần chờ mãi rồi cũng tiếng gọi.
– Cô Hạnh ơi !
– Gì thế
Cô đang ở trong phòng, cứ ngỡ nó về rồi. Tuấn nghe tiếng cô trong phòng, lòng miêng man về cái khoảng trắng muốt kia mà mạnh dạn hẳn lê. Đường đột gõ cửa một cái rồi đi vào. Cô đang ngồi trên mép giường, là cái giường hôm nào đã từng phát sinh một hồi tai nạn. Tuấn bước đến ngồi cạnh.
Cô cũng không kịp phản ứng trước sự đường đột của nó, chỉ trừng mắt ngạc nhiên mà nhìn.
– Xin lỗi cô !
Tuấn cúi đầu thành khẩn, cô ngạc nhiên thêm mà hỏi
– Có chuyện gì nữa ?
– NGhĩ lại cháu thấy nãy mình.. mình… vô lại quá…
Cô còn chưa đi nghỉ, vốn đang định ngắm nghía chút nữa nên chưa thay đồ. Vẫn bộ đồ vừa rồi.
– Là chuyện gì nữa, nói đi xem nào. Ấp úng mãi vậy
– Bộ này, cái áo đó…
– Hử ?
Cô không nhìn lại mình mà nhìn thẳng vào nó, đợi nó nói hết. Tuấn chỉ vào :
– Cái dây này phải buộc lại, nếu không khẽ ngồi xuống là nó bung sang hai bên. Ban nãy…. Cô lộ ra, cháu chót nhìn mà không nhắc cô…
Giờ Hạnh mới cúi xuống. Đập vào mắt cô là một nửa đôi vú trắng muốt, cao ngất. Một nửa này thật hoàn mĩ, một vòng cung hoàn mỹ. Cô kinh hai vộ lấy tay che lại, liếc nhanh nó thấy nó cúi đầu không nhìn nữa. Cô cứ giữ như vậy nhìn chằm chằm vào nó như trách cứ. Nó thì cúi đầu không nhìn cô. Có lẽ cô đang giận.
Khuôn mặt cô đỏ bừng lên trông kiều diễm hết sức. Cô nhìn xuống nữa, khi ngồi xuống, chiếc chân váy bị kéo cao lên, chỉ còn cách chút nữa là cái nơi thầm kín cũng lộ ra. Kinh hãi qua đi, trong cô lại gợn lên nhiều làn sóng. Những kí ức về tai nạn nọ lại hiện về sống động mãnh liệt. – Ban nãy cháu nhìn… thấy gì rồi ?
Cố bình tĩnh nhưng giọng cô không thể bình thường lại được, trong thanh âm còn có chút run rẩy làm nó tưởng cô giận.
– Không thấy gì hết, không thấy…
Tuấn vội phân bua. Nhìn cô không thấy mặt giận nó mới yên tâm. Nhẹ nhàng cô buống tay, hơi chống ra sau, miệng khẽ nở nụ cười thú vị :
– Vừa tỏ ra thành thật, giờ lại nói dối rồi. Nói vậy cô mới giận đó.
– Dạ !
Hai bên áo cô rủ xuống, theo dáng người nghiêng ra sao mà lộ ra nhiều hơn nữa. Chiếc cổ thiên nga thanh tú, vòng ngực trắng như sứ, và nửa đôi vú lại hiện ra. Lần này đôi vú được giải phóng sâu sắc hơn, nó nhìn kĩ còn thấy một phần cái quầng màu hồng nhạt nữa.
– Còn nói ! Vừa nãy thành thật nhận lỗi, giờ xem cháu kìa.
Tuấn một trận luống cuống mà xin lỗi liên tục nhưng mắt thì không nhịn được mà liếc tới liếc lui trông thật buồn cười.
– Cháu chẳng có thành ý xin lỗi nào cả. Miệng nói xin lỗi nhưng mắt lại nhìn
– Cháu… tại cô đẹp quá, cháu… cháu… không nhịn…
– Ài…. Thôi, thôi, đừng xin lỗi nữa đi. Cô cho nhìn đã một lần, sau không nhìn trộm nữa được không. Chứ miệng thì xin lỗi nhưng mắt cứ liếc trộm vậy chẳng ra sao nữa.
Tuấn mừng lắm dạ vâng liên tục. Cô túm lại, che đi cảnh xuân.
– Ra đóng cửa ngoài.
– Dạ
Rất nhanh Tuấn quay lại. Gõ cửa :
– Cháu vào được chưa ?
– Rồi.
Tuấn tiến tới ngồi sát cô hơn như muốn nhìn kĩ hơn nữa.