Tao Yêu Mày Rồi
– Dũng đi nước nào vậy bác?
– Singapore. Giờ chắc Dũng nó cũng sắp lên máy bay rồi.
Nó vội bắt xe đến ngay sân bay. "Không được đâu Dũng ơi, mày chưa nghe câu trả lời của tao mà, tại sao mày lại giấu tao, mày phải đợi tao đến đấy nhé????…" Hàng loạt câu hỏi đặt ra trong đầu nó, nước mắt nó trào ra, nó cố lau đi nhưng sao nước mắt nó cứ chảy. Chảy mãnh liệt, phải chăng con tim nó sợ mất Dũng. Lâu nay nó đã vô tâm, nó thật ích kỉ khi chỉ nghĩ đến bản thân nó, tại sao nó không phát hiện ra rằng Dũng yêu nó chứ? tại sao nó lại không biết rằng Dũng bị bệnh cơ chứ?
Chiếc xe đỗ xịch trước sân bay rộng lớn với hàng ngàn người đang đứng. Nó chạy thật nhanh đi tìm hắn. Sân bay rộng lớn, nó biết tìm đâu ra hắn bây giờ? Nó vẫn cứ chạy, chạy đi tìm bóng dáng quen thuộc của hắn. Nó gục ngã, khóc òa lên. Nó không tìm thấy hắn…nó bị bỏ rơi thật rồi…
– Khóc xí lắm. Người ta khóc thấy xinh, mày khóc giống như con điên ấy.
Giọng nói đó, cả cách nói quá đỗi quen thuộc đối với nó.
– Kệ tao.
– Kệ sao được, sắp lụt sân bay rồi.
– Mày định bỏ rơi tao mà không nói lời nào ư? Đồ chó chết. Cút đi.
Nó vẫn không ngước nhìn hắn, nó vẫn giữ tư thế ngồi sụp xuống nền, hai tay bưng mặt khóc.
– Vậy tao đi nhá.
Nó nghe bước chân xa dần, Dũng lại bỏ nó thật sao? Nó đứng phắt dậy gọi với.
– DŨNG..!
Hắn dừng bước quay lại nhìn Lan. Nó chạy nhanh đến ôm chầm lấy hắn, khẽ khóc nấc lên.
– Tao đi rồi sẽ về, mày ngoan chút đi nào, khóc xấu chết đi được.
Hắn đưa tay quệt lấy nước mắt của nó cười hiền.
– Mày sẽ về thật chứ?_Nó nghẹn ngào
– Chỉ cần mày nói "sẽ đợi" thì nhất định tao sẽ "trở về". Cho dù khoảng cách có bao xa….thời gian có bao lâu. Thì nhất định tao sẽ trở về…
Hắn khẽ hôn nhẹ lên mái tóc hạt dẻ của nó.
– "Mời quý khách nhanh chóng lên máy bay để chuẩn bị cất cánh."
– Tao đi nhé! Bố tao đang chờ.
Nó gật nhẹ đầu.
Hắn vội quay lưng bước đi cho kịp chuyến bay.
– Dũng..! TAO BIẾT RỒI, TAO YÊU MÀY. Thật đấy.
Nó hét thật to mặc cho mọi người nhìn nó. Hắn dừng lại. Không quay về phía sau nhìn nó vì hắn không muốn để nó thấy rằng hắn đang xúc động đến nhường nào. Bốn năm yêu đơn phương hắn tưởng chừng sẽ mãi mãi, nhưng hôm nay nó đã thừa nhận nó yêu hắn. Thế là quá đủ đối với hắn.
– TAO SẼ CHỜ. _Nó vẫn tiếp tục hét
Lần này thì hắn cố nén xúc động, quay lưng lại nhìn thẳng vào mắt nó.
– TAO SẼ TRỞ VỀ. Hứa đấy. _Hắn vẫy tay tạm biệt nó.
Nó đã nghe, và nó sẽ nhớ, nó nhất định sẽ chờ. Nó mĩm cười, nụ cười tỏa nắng.
Còn hắn. Nhất định hắn sẽ cố gắng vượt qua vì hắn biết một người con gái đang chờ hắn.
Bóng hắn xa
dần. Chiếc máy bay cất cánh mang hắn đi xa, đi đến nơi sẽ quyết định lời hứa của hắn và nó. Để lại nó đứng đó, một niềm tin dai dẳng và một lời hứa mãi mãi.
" Nhất định nó sẽ chờ , hứa là phải quay lại đấy biết không?".
—-THE END—-
Dựa trên một câu chuyên có thực. Ở trong truyện người mắc bệnh là Dũng nhưng thực tế là Lan. Mình có hoán đổi chút. Câu chuyện này mình xin gửi tặng chị gái ấy. Chị nhất định sẽ trở về nhé..^^..sẽ ko có bất kì một cái kết thúc nào về sự trở về của Dũng trong truyện cho đến khi chị Lan trở về..^^..mọi người mong muốn cái kết thế nào?? hãy bình luận phía dưới nhé..!