Tâm hồn học sinh
“keng, keng keng”
Tiếng kẻng vang lên báo hiệu một giờ học vất vả sẽ đến. Và nó cũng phá tan giấc xuân của tôi. Cố gắng bắt mình phải tỉnh táo, tiết Sinh hoạt này cô chủ nhiệm sẽ đến, một giáo viên dạy Văn nhưng nghiêm khắc có tiếng. Tôi cũng không giám tỏ ra bá đạo gì, động vào bả thì chỉ có die, học có 1 tháng mà nghe danh bà soắn dái luôn, tôi luôn phải khoanh tay nghiêm túc khi đến tiết bà, cố gắng tạo ấn tượng tốt với bà, nếu không thì chỉ có đường chết không còn xác. Tránh voi chẳng mất mặt nào, nhưng không biết câu nói này có phù hợp không?. Nhưng thôi tôi cũng chả buồn nghĩ, cố gắng vài tháng nữa là phắn khỏi cái lớp này rồi. Rồi lại phải bơi thêm 4,5 năm nữa. Tốt nghiệp lấy vợ Ok. Cuộc sống của tôi định sẵn là như vậy.
Bà chủ nhiệm hôm nay trông vui vẻ nhể, ui vãi dáng đi còn thướt tha chứ đi nhanh vào lớp, ngũ tuần rồi mà còn điệu, nhưng vẫn cảm thấy tâm huyết nghề giáo đang chảy trong người bà. Tôi là người rất yêu qúy nghệ thuật cho dù nghệ thuật gì đi nữa, cứ là sáng tạo, cứ là đam mê tôi đều ủng hộ. Mặc dù tôi sợ bà chủ nhiệm nhưng luôn kính trọng cái cách dạy văn của bà, bà truyền thụ lại tinh hoa của đất Việt cho mọi học sinh, cho dù cái tính nghiêm khắc dữ dằn kia có đáng sợ đến đâu, chung quy vẫn là một người giáo già tâm huyết.
Bà hôm nay mặc bộ áo dài màu vàng nhạt, theo đánh giá của tôi thì là được, tuổi cao kèm bo đì béo, ngấn nhiều ở bụng thế kia mà mặc vào đẹp phết. Hôm nay là thứ năm, chắc có sự kiện gì thì bà mới mặc áo dài, nhưng nghĩ cũng lạ bà tại sao hay mặc bộ áo này nhỉ, hay là không có bộ khác. Tôi thấy sự kiện nào thì bà cũng chỉ có bộ này.
Bà đánh giá lớp xem có ai vắng không, đứng giữa bục giảng mở đầu bằng câu nói “hôm nay lớp ta sẽ chào đón một thành viên mới, bạn ấy mới chuyển về trường ta, và vinh dự hơn thế, đó là chọn lớp ta để đồng hành”
Ui học sinh mới à, á đù ai vậy, tâm trạng tôi xôn xao không khác gì bọn trẩu đang nhốn nháo kia, mẹ chúng mày có thế thôi mà cũng nháo nháo lên, đúng là bọ trẩu Việt Nam, bình tĩnh mà tiết nhận sự thật chứ. Cứ nháo lên thì làm ăn được gì?
Tôi ngồi cuối lớp, khẽ ngẩng lên nhìn ra ngoài cửa, mà vẫn chưa thấy ai vào, trong khi đó bà chủ nhiệm đang đưa tay ra phía ngoài cửa, giống giới thiệu khách qúy thế
Thằng Hiếu Xổi ngồi đầu bàn, ưỡn người ngó ra khỏi cửa, rồi tôi thấy nó bịt miệng, vãi thằng này đúng bệnh, tự dưng bịt miệng thế, không lẽ bạn mới kia đẹp trai hơn tôi sao , lớp hiếm người đẹp trai quá mà, giờ thêm thằng đẹp trai nữa là đủ để sánh vai với đệ nhất mỹ nam Tùng này rồi haha
Sao lâu vậy, mất cụ nó 10 giây rồi, làm ăn gì lề mề vãi, có vào lớp thôi mà cũng lâu, hay xấu trai quá không giám vào. Ùi thằng này độc đáo a
Rồi bóng người đó cũng vào, tôi nín thở chờ đợi, mà không hiểu sao mấy bộ phim Ấn hay có đoạn nín thở này nhỉ, nhưng mà lúc đó tôi có biểu hiện gì đâu, thôi thì viết vào cho câu chuyện thêm đặc sắc.
Một bạn nam bước vào, tôi nheo mắt cố nhìn thì…ơ đệp mẹ thằng Tiến mày vô lớp làm éo gì, má thằng cho nó troll đồng bào, mày thì mới cái cứt gì, chai mặt từ thời napônêông ỉa cứt vuông rồi. Thằng chó vào nhanh mẹ nó đi, cứ đứng ở cửa vẫy tay con mẹ gì, mà thằng học sinh mới đâu, ui vào mẹ nhanh lên, sốt hết cả ruột lẫn gan.
Thằng Tiến cười cười nói cái gì đó ở bên ngoài, nó đưa tay ra, vì lúc đó tôi ở góc khuất bị cánh cửa che lên không biết nó làm gì. Rồi nó quay lại, tay nắm ai đó. Tôi dừng mọi suy nghĩ chửi nó, tôi cảm thấy hình như học sinh mới này rất quen thuộc, à phải nói là mới quen. Và khi con người đó lộ diện, tôi thờ dài, phán đoán đã đúng
Gái đã thay đổi kiểu tóc, thả tóc mái xuống, có hai sợi tóc dài ở hai bên tai. Gương mặt hơi đỏ, có lẽ vì xấu hổ. Thằng Tiến nắm tay gái đứng giữa bụng giảng, nó xin phép cô rồi vênh mặt lên trời nói “Chào các bạn, đây chính là học sinh mới sẽ đến học cùng chúng ta, mong các bạn cho Tiến cùng bạn ấy một tràng pháo tay được không?”
“bộp bộp bộp”
Mẹ mày, nhìn mày hãm lắm, tao vỗ tay chỉ cho Gái thôi không cho mày đâu mà tưởng bở.
Bạn gái hơi đỏ mặt, mà nhìn bạn ấy xinh quá, sao mà xinh thế nhỉ, nhưng thấy gái nắm tay thằng ml kia, tôi cảm thấy tức tức sao ấy. Gái đợi cho lớp hết nhốn nháo, gái dịu dàng nói “Xin chào các bạn, mình tên là Cao Lã Thảo Nguyên, mình rất vui khi được làm quen với các bạn, mong sau này các bạn chiếu cố ạ”
Nói xong thì cả lớp cũng xôn xao lên, nghe chúng bình phẩm mà tôi cảm thấy buồn cười. Nào là giọng Hà Nội ngọt ngào, họ thì lạ hoắc…
Nhưng tôi ấn tượng cái tên Thảo Nguyên, đồng cỏ mát lành, bình yêu và tươi tắn. Gái đẹp như Thảo Nguyên, rực rỡ như bông hoa Lan mọc ở vùng đất đó và buồn
ở đôi mắt cao nguyên.
Bà giáo giới thiệu đôi chút về gái, ấn tượng nhất chắc là gái không sinh sống ở Việt Nam mà ở bên đâu đấy, Mĩ, Nhật…Nói chung tôi cũng chả nhớ, tính hay quên thôi thì gán đại cái mác nước ngoài, nhưng sao gái trở về Việt Nam lại chọn cái huyện nông thôn này nhỉ, Thành Phố tươi đẹp rất nhiều mà? Chào hỏi qua loa rồi thằng Tiến cũng phắn về chỗ ngồi, ngồi xuống mà nó còn vẫn tay, mỉm cười nữa chứ. May cho nó là hôm nay tôi ăn chay ấy, nếu không hai tông bánh mì nhét vô cái mặt cười khốn nạn của nó rồi.