Tâm hồn học sinh
Anh bị nhiễm nụ cười tươi đẹp lần đầu gặp em rồi. Tôi cười một mình, nhắm mắt thưởng thức giai điệu nhẹ nhàng của bài hát Kiss The Rain, nụ hôn dưới mưa có ngọt ngào như lời bài hát không?…chắc tôi không thể biết…chỉ có em…
Đêm hôm đó tôi thấy em ngồi sau xe của Tiến phóng qua tôi. Vẫn con người tươi cười đó, em chắc hạnh phúc lắm đây. Em cười tươi hơn nắng, tôi mặc dù không còn được bên cạnh em nữa, nhưng vẫn cảm thụ được nụ cười đó. Dường như tôi ảo tưởng nó chỉ dành riêng tôi
Tôi bước một mình trong màn đêm giao thừa, định đến khu ghế đá để ngồi. Bỗng phía mấy hàng dãy ghế đá kia xuất hiện hình dáng quen thuộc của em, em đang ngắm bầu trời đêm với Tiến. Còn…ngả đầu vào vai Tiến. Trông em thật hạnh phúc, người con trai mà em yêu đang ở bên cạnh Người con trai yêu em say đắm thì ở đây.
Em nhớ không khi ngày đầu tiên hai ta gặp nhau. Em quay lại nở nụ cười rồi chào anh. Có lẽ nụ cười đó, là nguồn sống trong anh. Mỗi đêm gió về, anh đau lòng lắm, nước mắt đã thấm đẫm gối mà ai thấu đây. Có lần mẹ anh tưởng anh điên khi cứ chui vào phòng không chịu ra ăn cơm.
Lúc đó anh mong em đến ôm anh lắm, nhưng tình đơn phương nào có là sự thực. Chỉ là ảo tưởng một bên. Anh buồn lắm!
Pháo hoa bắn kìa. Đẹp quá, những đôi tình nhân chắc sẽ vui lắm đây. Anh lẻ loi một nơi, một mình, một cuộc tình, và một nỗi cô đơn
Tôi vẫn ngồi ở chiếc ghế đá đó, nhìn em ở xa. Hình như em ngủ rồi, ngả vào vai Tiến, hắn vuốt ve mái tóc của em. Khẽ hôn lên tóc em, rồi cõng lên về.
Anh lại một mình ở đây, chúc em ngủ ngon. Anh chỉ có thể viết vào cuốn nhật kí này để chia sẻ cảm xúc của mình. Em ngủ ngon trên vai hắn, còn anh thì đêm nay không ngủ được rồi
Đã quá giờ, tôi đứng dậy chuẩn bị đi về, chắc ở nhà đã ngủ rồi, mọi năm tôi toàn Xông Nhà, năm nay vì em mà không giám về. Thôi dạo một vòng vậy
Tôi rảo bước trên con đường huyện, ánh đèn in trên lòng đường. Chắc vì quá giờ lên chỉ có vài người đi xe máy qua..
Không khí ngày tết toả khắp nơi nơi, còn tôi thì vẫn thấy bình thường, mọi năm tôi vẫn háo hức lì xì mà, chắc bây giờ đã lớn rồi. Biết yêu rồi, haiz muốn trở lại thời xưa quá
Bài hát “chắc ai đó sẽ về” được tôi ngân nga, nhưng không hiểu sao nước mắt lại rơi. Tôi yếu đuối vậy à, không có lẽ là tôi hữu tình quá. Bài hát này em rất hay lẩm bẩm mỗi khi đi chơi với nhau, mà giờ này anh thấy nó phù hợp với anh rất nhiều
Anh tìm nỗi nhớ, anh tìm quá khứ
Nhớ lắm kí ức anh và em
Trả lại anh yêu thương ấy, xin người hãy về nơi đây
Bàn tay yếu ớt cố níu em ở lại Những giọt nước mắt, lăn dài trên mi
Cứ thế, anh biết phải làm sao
Em đi xa quá…em đi xa anh quá
Có biết không nơi đây anh vẫn đứng đợi một giấc mơ
Anh chờ đợi một cơn mưa, sẽ xoá sạch giọt nước mắt
Ngồi trong đêm bơ vơ anh thấy đau em có biết không?
Em ơi anh nhớ…em ơi anh rất nhớ
Từng câu nói ánh ánh mắt của em giờ này ở nơi đâu
Chắc ai đó sẽ sớm quay về thôi, chắc ai đó sẽ sớm quay lại thôi
Cầm bông hoa trên tay nước mắt rơi
Anh nhớ em…
Anh sẽ nhớ thật nhiều những thứ thuộc về em
Trong tim này sẽ vẫn mãi yêu riêng người Em…
Trăng sáng, cuộc tình ngàn năm của Cuội, bỏ vợ lên trăng…ai thấu, truyện cổ tích? Anh rất rất muốn giống Cuội, trốn chạy tất cả để đến nơi mà không ai tìm thấy, nhưng lại là nơi luôn soi sáng em trên mọi miền
Trăng vẫn ở đó, anh vẫn nơi này, đến bao giờ anh mới được một lần em yêu. 1 ngày thôi, à 1 giờ, không anh không muốn tham lam. 1 phút thôi, anh chỉ cần 1 phút, chỉ muốn nghe “em yêu anh” phát ra từ em. Dù giả dối anh vẫn cam, dù lừa bịp anh vẫn chịu. Tình yêu đã lú lẫn anh mất rồi
Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mang nhường nào
Chỉ có trời mới biết
Em đi đâu, về đâu
Khép lại cuốn nhật kí vào mồng 2 tết nguyên đán năm nay, chào bạn, tôi cần thời gian, cứ nhìn vào cuốn nhật kí, lòng tôi lại như cắt. Tôi…muốn trốn tránh em
***
Sau mồng 2 tết, trường tôi cho nghỉ tận 1 tuần. Khi đó tôi đang chơi Fb tìm kiếm lướt qua vài dòng cảm xúc của mấy thằng bạn. Rồi tôi thấy thằng Tiến có đăng Hết rồi hả em, anh không hiểu…?
Là sao? Hay thằng này chia tay với em. Tôi cảm thấy tâm trạng bứt rử, vội đọc những dòng bình luận. Bên trên hầu như là những bình luận của mấy thằng hóng hớt hỏi. Kéo xuống một đoạn mới thấy nick Face của em với dòng bình luận: Chia tay rồi, anh đừng rùm beng lên nữa
Anh không hiểu?
Tự anh hiểu đừng nói tôi là kẻ vô tâm, tại anh cả, đừng làm phiền tôi, chào…
….
Hình như giận nhau rồi chia tay thì phải, tôi thở dài, đã nhắc mình không quan tâm tới em nữa rồi mà, sao giờ lại ra nông nỗi này…
Những hôm đến trường quả thực em không còn tình tứ với hắn nữa.
Có một buổi mà em cùng Tiến về sau cùng, tôi dựa lưng vào cửa sổ bên ngoài nghe cuộc đối thoại, thằng Tiến nản nhải “cho anh xin lỗi, lúc đó anh…”
“không, chia tay rồi tôi mất nhiều nước mắt vì anh, hãy tha cho tôi, tôi không muốn yêu anh thêm nữa”
Sau đó là to nhỏ tiếng bên trong, Tiến cố níu em nhưng em dứt khoát muốn rời xa hắn, em chạy ra khỏi phòng, vì tôi lúc đó có thể nhìn được gương mặt em. Giọt nước mắt trên khuân mặt thiên thần kia rơi xuống. Em có vẻ rất buồn
Tiến vội vã gọi tên em rồi phóng theo. Tôi bật dậy, đi vào trong phòng đóng cửa sổ. Rồi lại lặng lẽ một mình đi về…