English EN Vietnamese VI

CÔ BÉ QUẦN TRONG ĐỎ

Tắt tính năng chặn quảng cáo nếu không xem được Clip. Xem toàn màn hình (Full Screen) để hạn chế quảng cáo

CÔ BÉ QUẦN TRONG ĐỎ
————————————-

Có một khu làng nhỏ ở bên đồng cỏ, là nơi sinh sống của gia đình cô bé quần trong đỏ. Cô bé ấy năm nay đã 18 tuổi, tươi như nhánh cỏ non rung rinh và đẹp như đóa hoa rừng lung linh. Trước đây, cô bé quần trong đỏ rất yêu màu trắng, vậy nên lúc nào cô cũng đeo nơ trắng, mặc váy trắng, mang tất trắng, đi giầy trắng, và dĩ nhiên, quần trong cũng trắng.

Thế nhưng kinh nguyệt của của cô bé rất không đều, vì thế, dù là khi đi chơi hay đi học, cô đều thủ sẵn một bịch Kotex trong cặp để phòng khi bất trắc. Hôm ấy, đúng vào tiết kiểm tra cuối kỳ môn nhảy cao, cô bé chợt thấy có dấu hiệu không ổn trong người. Cô cuống cuồng tìm lục trong cặp nhưng không thấy bịch Kotex đâu, mãi sau mới nhớ ra là hôm qua cô đã cho mẹ vay vì mẹ bị gấp mà chưa kịp mua. “Chết thật! Mình lại mặc toàn đồ trắng, làm sao bây giờ?”- Cô băn khoăn tự hỏi và rồi lại tự trả lời để trấn an: “Chắc không sao đâu, còn cái váy che bên ngoài nữa mà. Với lại nhảy vèo một phát là xong, ai người ta kịp để ý chứ”.

Nghĩ vậy nên khi đến lượt nhảy của mình, cô bé rất tự tin bước lên. Cô thực hiện những bước chạy đà rất tốt, động tác bật nhảy rất chuẩn, cú ưỡn lưng trườn qua xà trên không trung cũng rất hoàn hảo, chỉ có pha tiếp đất là không ổn lắm. Cô bé tiếp đất trong tư thế nằm ngửa, hai chân dạng ra, còn cái váy thì bị gió tốc ngược lên đến tận ngực. Và cái biệt danh “Cô bé quần trong đỏ” ra đời từ đó.

Trước đây, cô bé quần trong đỏ sống cùng với bố mẹ và bà nội, tuy nhiên, giờ thì bà nội đã chuyển vào trong rừng ở một mình. Lý do là vì mẹ chồng và con dâu không hợp nhau. Bà nội chê mẹ là vô ý vô tứ, rằng đàn bà gì mà lúc vợ chồng ân ái cứ gào rú lên ầm ĩ, trong khi đó mẹ chồng và con gái vẫn đang nằm ở giường ngoài. Bà có góp ý thẳng thì mẹ bảo rằng đó là sở thích của mẹ rồi, không bỏ được. Rồi một lần cả nhà đang ăn cơm, ai đó cắn cà phọt cả một đống hạt vào mặt bố, bố thừa biết là ai nên liền quay ra mắng mẹ:

– Đồ đàn bà tham ăn, cắn cà phọt cả vào mặt chồng thế à?

– Không phải em đâu, là bà đấy!

Thế rồi ngay chiều hôm đó, bà dọn vào rừng ở một mình.

Cô bé quần trong đỏ rất thương và quý bà, vì bà hay nhờ cô bé đi mua rượu với thịt bò khô, mỗi lần như thế, còn bao nhiêu tiền thừa, bà đều cho cô bé hết, chỉ với một điều kiện là cô bé không được nói với bố mẹ về việc bà hay uống rượu vụng trộm. Nói là cho hết tiền thừa thì nghe có vẻ hào phóng lắm, nhưng thật ra, bà căn ke rất kỹ, vì bà biết giá hết rồi. Ví dụ như hôm nay mua hết 18 nghìn thì bà sẽ đưa 20 nghìn; mua hết 22 nghìn thì bà chỉ đưa 25 nghìn. Thế nên mỗi lần đi mua, cô bé cũng chỉ kiếm được vài ba nghìn, có một lần duy nhất được 5 nghìn là vì lần ấy bà không có tiền lẻ. Nhưng bù lại, bà là con nghiện rượu rất nặng nên thường xuyên phải mua, tuần có khi đến 7 lần, thành ra, cô bé cũng tích cóp được kha khá. Vậy nên từ ngày bà chuyển đi, cô bé buồn lắm, mặt lúc nào cũng ỉu xìu.

Đợt này đang có dịch cúm H2NO3 ở lợn nên đàn lợn nhà cô bé chết nhiều lắm. Đang lúc cao điểm dịch bệnh hoành hành nên bán chả ai mua, cho không ai lấy, thành ra cứ chết con nào là bố cô bé lại thịt con đó, thịt xong thì băm nhỏ vứt xuống ao cho cá ăn, hoặc là mang ra vườn cho chó, cho gà ăn thôi chứ cả nhà không ai dám ăn cả. Nhưng vì ngày nào cũng phải ăn thịt lợn băm nên hình như bọn gà, bọn cá và bọn chó cũng đã bắt đầu chán, chúng chỉ ngửi ngửi rồi lại lấy mũi hất ra, lấy chân đá đi, vậy nên thịt lợn cứ chất đống ở vườn, cứ nổi lềnh phềnh ở ao.

Mẹ cô bé thấy vậy thì tiếc quá liền xuống ao vớt thịt lên, ra vườn dồn đống thịt lại, gom tất cả vào một cái bao rồi gọi cô bé tới và bảo:

– Con mang chỗ thịt này đến biếu bà nội nhé! Bà ở trong rừng chắc chưa biết là có dịch bệnh đâu, chứ bây giờ, chó nó cũng không thèm ăn nữa rồi, bỏ đi thì phí của giời lắm!

Cô bé vâng lời mẹ rồi lập tức vác bao thịt băm lên vai, hăng hái tiến vào rừng. Cô men theo con đường nhỏ vòng vèo, qua dốc đá cheo leo, qua con suối ngoằn ngoèo. Cô cứ đi, đi miệt mài mà không hề biết rằng trong khu rừng này có một con tinh tinh đực rất dê cụ. Con tinh tinh đực dê cụ này lại đang sống một mình, không có con tinh tinh cái nào ở bên cạnh nó cả, thành ra cái độ dê cụ của nó lại càng đáng sợ. Vì không có tinh tinh cái nên nó thường xuyên mai phục trong rừng, chờ đàn bà con gái đi qua là xông ra xơi tái. Nó không ăn thịt đâu, nó chỉ thích hấp diêm thôi.

Thế nên, khi thấy cô bé trẻ trung, xinh xắn đang lò dò đi tới, nó sướng đến chảy cả nước mắt. Nó liền xông ra chặn đường cô bé rồi buông lời ong bướm:

– Này cô em xinh xinh, đi đâu mà chỉ có một mình?

– Anh là ai, sao cản đường tôi?

– Anh là tinh tinh.

– Thảo nào, trông cái mặt anh đến kinh.

– Ơ kìa, anh hỏi cô em đi đâu mà?

– Tôi mang thịt đến biếu bà.

– Bà cô em ở đâu?

– Bà tôi ở trong một ngôi nhà phía cuối rừng già, dưới bóng cây trứng gà với những tán lá rủ xuống lòa xòa.

Nghe vậy thì con tinh tinh không nói gì nữa mà lùi lại nhường đường cho cô bé. Thực ra, lúc đầu con tinh tinh định hấp diêm cô bé luôn tại đây, nhưng sau khi nghe cô bé nói vậy, nó liền nảy ra ý định sẽ đến nhà bà cô bé trước, khống chế bà lão rồi đợi cô bé đến sau, lúc đó, nó sẽ three-some cả hai bà cháu luôn một thể, như thế sẽ thú vị hơn là hiếp từng người một. Vậy là nó nhanh chóng lẩn sâu vào trong rừng, băng qua lối tắt đến nhà của bà cô bé. Đến nơi, nó trói chặt bà lão lại, ném vào trong buồng, rồi lấy quần áo của bà mặc lên người. Xong xuôi, nó nằm ở giường ngoài, quay mặt vào phía trong tường, ung dung đợi cô bé tới.

5/5 - (1 bình chọn)
Khi bạn không vào được dinamic-radio-club.ru, hãy truy cập để lấy địa chỉ website chính thức
Bạn cũng có thể thích